Còn nhớ, tháng 8/2011, Đại hội Hội
Nhà văn VN lần thứ 8 tổ chức tại Hà Nội, không khí nóng hổi, chứng tỏ cái hội
của những “kẻ sĩ” cũng lắm chuyện phức tạp. Ngay trước đại hội đã râm ràn nhiều
lời bán tán xì xầm, các trang báo mạng, blog hoạt động hết công xuất, phải nói
rằng nhờ có báo mạng mà những người yêu mến, quan tâm đến sự nghiệp văn học
nước nhà mới có dịp “thưởng thức” những tham luận khó nuốt.
Đại hội
Hội Nhà văn VN, khai mạc đại hội, vẫn như thông lệ, có các vị lãnh đạo Đảng,
Nhà nước quan tâm, đặc biệt Thường trực ban Bí thư Trương Tấn Sang tặng Đại hội bức trướng mang dòng chữ
“Đoàn kết - dân chủ - xây dựng - sáng tạo”. Thoạt nghe có vẻ đây là sự quan tâm
của đảng đối với sự phát triển của nền văn học nước nhà, nhưng những gì diễn ra
trong Đại hội trái ngược hoàn toàn.
Hội nhà văn là nơi quy tụ những nhà
văn, những người có đóng góp cho sự nghiệp văn chương, mỗi khi đến kỳ đại hội
người ta phải mổ xẻ những mặt làm được và chưa được của hội thời gian qua,
nhưng ở đây không phải vậy, người ta lại chú tâm và giành phần lớn thời gian
cho công tác nhân sự, liệu có phải có ai đó quan tâm đến bộ máy của hội hoạt
động như thế nào trong thời gian tới, chứ không phải thời gian tới làm sao có
những tác phẩm xứng tầm thời đại.
Điểm qua những gương mặt trúng cử vào
BĐH nhiệm kỳ tới toàn gương mặt cũ, ngoại trừ một số người “ly khai” khỏi vị
trí công việc, Hữu Thỉnh tái đắc cử nhiệm kỳ 3, thử hỏi trong thời gian
qua vai trò của cá nhân ông đối với Hội Nhà văn VN, đối với sự nghiệp văn
chương nước nhà như thế nào? Dạo quanh thị trường, sách giành cho lứa tuổi
thiếu niên, nhi đồng hầu hết dịch của nước ngoài, thậm chí có nhiều ấn phẩm nội
dung khiêu dâm, kích dục, đã đầu độc cả một thế hệ tương lai. Sách giành cho người
lớn là những tác phẩm có nội dung ná ná giống nhau (đạo văn), những cuốn sách
phản ánh thị hiếu tầm thường của độc giả, thời mà những câu chuyện đời tư,
phòng the, những tác phẩm “giật mình” dư luận lên ngôi. Trong những năm tới,
những con người đã làm huỷ hoại nền văn học nước nhà, sẽ đưa sự nghiệp văn học
của chúng ta đi đâu về đâu?
Đại Hội nhà văn VN chỉ lo đấu đá, kèn
cựa, sặc mùi cơm áo, gạo tiền (xôi-thịt), cơ chế xin-cho, không tự chủ được bản
thân thì làm sao thoát ra khỏi cái bóng của chính mình. Đến nỗi nhà văn Nguyễn
Huệ Chi cùng với hơn 20 nhà văn khác kiến nghị Hội hãy tránh xa hầu bao của Nhà
nước, gạt bỏ những ham muốn vật chất tầm thường, để đầu óc thảnh thơi, tự do
sáng tác. Trong các kỳ Đại hội gần đây chỉ ra nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cả
một thời gian dài nền văn học Việt Nam không có một tác phẩm xứng tầm thời đại,
trong số nhiều nguyên nhân phải nói rằng các nhà văn vẫn còn thiếu một cái gì
để tài năng phát huy, phải chăng đó chính là sự “giải phóng”, giải phóng khỏi
lề lối làm việc, giải phóng khỏi lối tư duy cũ, quan trọng nhất giải phóng
chính mình.
Việc nhà văn Trần Mạnh Hảo, nhà thơ
Bùi Minh Quốc đưa chủ đề chống bành trướng của giặc phương Bắc, giặc nội xâm,
có vẻ như vượt quá giới hạn và khả năng của Hội, cũng như sức ảnh hưởng của
diễn đàn này. Không phải hai ông không biết điều đó, việc cả hai cố tình đưa
tham luận vào Đại hội chứng tỏ hai ông rất tâm huyết với vận mệnh của dân tộc
và ở Việt Nam quá ít, nếu không muốn nói không có diễn đàn để những người quan
tâm đến vận mệnh, tương lai của dân tộc thảo luận. Nên chăng, Trần Mạnh Hảo và
Bùi Minh Quốc, 02 ông nên có những tham luận dừng lại ở việc góp ý Hội Nhà văn
VN cần định hướng ngòi bút các nhà văn vào sự nghiệp chống ngoại xâm và nội
xâm. Ông Hà Sĩ Phu với bài “Tâm tình với nhà văn Trần Mạnh Hảo”, trong “tâm
tình” của mình, ông Hà Sĩ Phu cũng có chung suy nghĩ và những trăn trở giống
như Trần Mạnh Hảo về trách nhiệm của nhà văn, nhà thơ trước vận nước, giặc
phương Bắc, giặc nội xâm, đặc biệt tình trạng Việt Nam mất tự do ngôn luận, tự
do tôn giáo. Song Hà Sĩ Phu hình như chưa thoả mãn với cung bậc nói thật của
Trần Mạnh Hảo, vì có thể TMH chưa truy đến cùng cái nguồn gốc thật của mọi tai
vạ là ở chủ nghĩa rất phi lý của Mác và và người đã đem chủ nghĩa sai lầm ấy
vào Việt Nam là Hồ Chí Minh. Còn nhạc sĩ Tô Hải có những băn khoăn, lo lắng cho
số phận của Trần Mạnh Hảo sau khi ông có những phát biểu “gây sốc” trong đại
hội.
Trong Đại hội có ông Hữu Ước, “ông
tướng - nhà văn”, ngồi trên ghế Chủ tịch đoàn, Hữu Ước được biết đến với “tài”
viết kịch, sự thực ông đã viết và dựng được nhiều vở kịch, hy vọng rằng sau sự
cố “tịt” micro đối với Trần Mạnh Hảo sẽ là một đề tài thú vị cho vở kịch mà
trong đó ông là nhân vật chính, vở kịch chào mừng “thành công” Đại hội Nhà văn
Việt Nam có tên như TMH đã dặt là “Đại Hội bịt mồm”.
Đại hội Nhà văn Việt Nam đã được chỉ
đạo phải “Đoàn kết - dân chủ - xây dựng - sáng tạo”, nhưng những gì diễn ra
hoàn toàn ngược lại, có người nói, Đại hội Nhà văn đã bị “chính trị hoá”, hội
nhà văn không còn là hội đơn thuần nữa, mà là một tổ chức chính trị, công
cụ tuyên truyền của Cộng sản.
Có người viết một đoạn
châm biếm thế này Cả thế giới phải sợ người Mỹ vì người Mỹ đã nói là
làm. Thế nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm xong mới nói. Vậy người
Nhật sợ ai, xin thưa, đó là người Trung Quốc, vì người Trung Quốc không nói
cũng làm. Vậy xin hỏi người Trung Quốc sợ ai, đó là người Việt Nam, người Việt Nam nói một
đằng làm một nẻo”. Nói vậy mới thấy người Việt mình cũng đáng “sợ”,
sợ vì kiểu hành xử khác thường, làm đối thủ không kịp trở tay. Đoạn châm biếm
trên đã lột tả toàn bộ những gì đã diễn ra ở Đại hội Nhà văn VN và sẽ còn tiếp
diễn trong thời gian tới.
Nhất
Nam
Sài Gòn, tháng 8/2010.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét