Những ngày gần đây, báo giới tốn không ít giấy mực bàn luận
về đề xuất phương án giảm ùn tắc giao thông tại 05 thành phố lớn (Hà Nội, Hải
Phòng, Đà Nẵng, TP.HCM và Cần Thơ) của Bộ Giao thông vận tải, do Bộ trưởng Đinh
La Thăng và cộng sự khởi thảo, người từng tạo được “ấn tượng” buổi đầu nhậm
chức và nhiều người hoài nghi đã gắn cho cái danh Thăng “nổ”. Về đề án thu phí
giao thông do Bộ trưởng Thăng đưa ra không có gì mới, bởi trước đó có một số
địa phương như Hà Nội, TP.HCM từng manh nha giải pháp thu phí lưu hành phương
tiện cá nhân, nhưng chịu sự chỉ trích mạnh mẽ của dư luận, do đó chỉ nằm trên
giấy. Thì sự xuất hiện vị “tư lệnh lĩnh vực” - Bộ trưởng Đinh La Thăng, đã thổi
một luồng sinh khí mới vào đề án trên, nhưng tiếc thay ở một góc độ nào đó nó
như một cơn “gió độc” đối với người nghèo, người vẫn hằng ngày vất vả mưu sinh
trên chiếc xe “cà tàng”, lâu nay vẫn cùng chiếc xe (gắn máy) là phương tiện mưu
sinh, vốn dĩ để được lưu thông đã gánh bao khoản phí (đăng ký trước bạ, đăng ký
cấp biển số, phí xăng dầu…), thì cơn “gió độc” của Bộ trưởng Thăng khiến nó khó
có thể gượng dậy. Có vẻ như đến giờ này, vị tư lệnh lĩnh vực rất tâm đắc với đề
án của mình, dù có nhiều ý kiến khác nhau.
Tình trạng
ùn tắc phương tiện giao thông trong giờ cao điểm tại 02 thành phố Hà Nội và
TP.Hồ Chí Minh đã đến mức báo động, vấn nạn trên đã được những nhà làm quy
hoạch giao thông cảnh báo từ nhiều năm trước, nhưng không được những người có
thẩm quyền quan tâm đúng mức, thậm chí còn góp phần đẩy tình trạng này đến
nhanh hơn. Vấn nạn ùn tắc phương tiện giao thông là hệ lụy của sự yếu kém trong
quy hoạch đô thị, quy hoạch hạ tầng giao thông (khả năng dự báo) không theo kịp
sự phát triển của xã hội, đó là hệ lụy của việc cấp phép xây dựng cho hàng trăm
cao ốc văn phòng, chung cư…tại trung tâm thành phố..v.v. Để xảy ra vấn nạn này,
những nhà quản lý phải là người đầu tiên chịu trách nhiệm, nhưng không, sau một
thời gian suy tính, “quả bóng” trách nhiệm đẩy qua người dân, thông qua đề án
thu phí giao thông của Bộ GTVT.
Như đã
nói ở phần trên, nếu đề án trên được thông qua, thì mỗi đầu phương tiện cá nhân
phải chịu tới 9 khoản phí. Thời Pháp thuộc, dân ta trong cảnh thuộc địa nửa
phong kiến, phải chịu siu cao thuế nặng, nhưng cũng chỉ đến mức “một cổ ba
tròng”. Nhưng nay, phương tiện lưu thông cá nhân (xe máy, ôtô…), nó đơn thuần
chỉ là phương tiện đi lại (vật vô chi vô giác) đã phải cõng trên mình 09 khoản
phí. Hết muốn nói !
Có ý
kiến cho rằng, đề án thu phí lưu hành phương tiện giao thông là một biến tướng
của kiểu quản lý “không quản lý được là cấm”, ở một góc độ nào đó đề án thu phí
giao thông là để bù đắp cho sự lãng phí (thất thoát, tham nhũng) trong phát
triển hạ tầng giao thông, dù nó được gắn cho mục đích mục đích mĩ miều là: thu
phí lưu hành phương tiện để giảm ùn tắc giao thông, thu phí để lấy tiền tái đầu
tư, nâng cấp hạ tầng giao thông… Chính phủ Việt Nam luôn cho rằng, phải cải thiện
an sinh xã hội, chăm lo cuộc sống người dân, đặc biệt người nghèo, bởi họ là
người dễ bị tổn thưởng nhất trong thời buổi kinh tế khó khăn. Nói thì như vậy,
nhưng cách làm có vẻ mâu thuẫn.
Tin
giờ chót, đúng ngày “cá tháng tư” (01/4), trong phiên họp thường kỳ của Chính
phủ, Bộ trưởng Thăng cho biết, do tình hình kinh tế khó khăn (có thể do lo sợ
phản ứng của dư luận thời gian qua), Bộ GTVT chưa đề nghị thu phí trong năm
2012, đây là tin vui đối với những người tham gia giao thông; nực cười hơn, khi
Thăng “nổ” lạc quan cho rằng “…việc thu phí chỉ có giai đoạn lịch sử nhất
định, …năm 2020 Việt Nam trở thành nước công nghiệp phát triển, việc thu phí
phương tiện có thể bỏ, khuyến khích sử dụng phương tiện cá nhân…”, kiểu lý
sự này chỉ có trong ngày “cá tháng tư”! vì thực tế hầu hết các dự án phát triển
giao thông đường bộ ở Việt Nam thời gian gần đây được đầu tư theo hình thức BOT
(đầu tư, kinh doanh, chuyển giao), chủ đầu tư thu phí đến 2030 thậm chí đến năm
2040, mới chuyển giao, thì làm sao bỏ thu phí???
Nhất Nam
Sài Gòn, tháng
4/2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét